Vô Tâm
Phan_20
Phiên ngoại sư phụ (2)
Chín vạn chín ngàn chín trăm việc thiện, tính sơ qua, dù mỗi ngày có thể làm được mười việc thì cũng phải tốn mất hai mươi tám năm.
Hai mươi tám năm, sao mà lâu quá, mà còn phải kiên trì làm liên tục mỗi ngày mười việc thiện nữa chứ.
Sau khi Thẩm Yến biết được biện pháp có thể tái tục tiền duyên[1] với Tạ Uyển từ Đại trưởng lão, thì thân thể hắn liền tràn đầy sức sống như được tái sinh một lần nữa.
[1] Tái tục tiền duyên: nối lại duyên phận kiếp trước.
Mỗi ngày, hắn đều siêng năng đi tìm việc thiện để làm, nhưng dù thế nào thì mỗi đêm, Thẩm Yến đều trở lại phòng nhỏ trên núi, rồi nói vài câu trước mộ của Tạ Uyển.
Thẩm Yến là một người cố chấp, khi hắn nhận định được mục tiêu của mình thì mặc kệ quá trình có bao nhiêu gian khổ, hắn cũng có thể kiên trì.
Mỗi khi Thẩm Yến hoàn thành một việc thiện thì sẽ ghi lại, nhìn số việc thiện trên sổ ghi chép mỗi ngày một tăng, Thẩm Yến rất vui, hắn cảm thấy mình đang lại gần Tạ Uyển một bước.
Khi việc thiện trong sổ ghi chép sắp đón vụ thứ một trăm năm mươi, thì phụ mẫu của Thẩm Yến rời khỏi nhân thế.
Thân là con trai độc nhất của Thẩm gia, Thẩm Yến phải đưa linh cữu về quê nhà Phong An. Phong An cách Thiệu Lăng đâu chỉ ngàn dặm, vừa đi vừa về một chuyến, dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất nửa tháng.
Thẩm Yến không muốn xa Tạ Uyển, nhưng cũng không thể từ bỏ trách nhiệm với phụ mẫu. Sau khi chào tạm biệt Tạ Uyển, Thẩm Yến lên đường đi Phong An. Vừa đi thì có chuyện xảy ra.
Tới bây giờ, Thẩm Yến cũng không biết đến sự tồn tại của Tần Mộc Viễn.
Mà Tạ Uyển cũng xác thực chưa từng nhắc đến Tần Mộc Viễn cho Thẩm Yến nghe, khi Tạ Uyển vẫn ở tuổi cập kê, trong mắt chỉ có một mình Thẩm Yến, nào còn tâm tư nhắc đến Tần Mộc Viễn trước mặt Thẩm Yến.
Khi Thẩm Yến nhận được thư của Bích Đồng, mới biết có một người như vậy tồn tại.
Bích Đồng viết trong thư ——
Công tử mau về! Thi thể của phu nhân bị Tần công tử cướp rồi!
Thẩm Yến quả thực đã bị lửa giận công tâm[2], hành trình hơn nửa tháng rút ngắn xuống một nửa, ngựa cũng không biết đã đổi bao nhiêu lần. Khi Thẩm Yến vội vã trở về thì hắn tận mắt nhìn thấy thê tử của mình bị Tần Mộc Viễn ôm vào lòng, trên người Tạ Uyển còn mặc giá y đỏ thẫm.
[2] Lửa giận công tâm: đột nhiên có sự cố xảy ra khiến cho thần chí hôn mê, nguy hiểm đến tính mạng.
Ánh mắt của Thẩm Yến dừng trên mặt Tạ Uyển, khuôn mặt của Tạ Uyển lúc này đã bị hủy hơn một nửa, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhiều xương trắng.
Nếu cảnh này lọt vào mắt người khác, chỉ sợ họ sẽ cảm thấy sởn gai người.
Nhưng Thẩm Yến không giống họ.
Dù Thẩm Yến có bị phế võ công hay không, thì trong lòng của Thẩm Yến, Tạ Uyển chính là Tạ Uyển, dù bộ dạng này của nàng rất xấu, thì hắn cũng sẽ không suy nghĩ gì. Cũng như bây giờ trong mắt Thẩm Yến chỉ ngập tràn hình ảnh của một mình Tạ Uyển.
Nhìn thê tử của mình đã mất mà còn phải chịu nhục vì sơ suất của mình như vậy, Thẩm Yến tức giận đến mất lý trí.
Hắn đánh Tần Mộc Viễn một trận.
Nếu Thẩm Yến còn võ công thì Tần Mộc Viễn chắc chắn không phải đối thủ của Thẩm Yến. Mà nay Thẩm Yến chỉ có thể dựa vào chiêu thức không có nội lực để so chiêu với Tần Mộc Viễn, võ công của hai người ngang nhau, không phân cao thấp.
Cuối cùng Thẩm Yến thắng hiểm, thân là đại phu, Thẩm Yến quen thuộc cơ thể con người hơn Tần Mộc Viễn nhiều.
Tần Mộc Viễn bị Thẩm Yến đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, Thẩm Yến cũng không khá hơn chút nào.
Mặc kệ thương tích chồng chất trên người, hắn vẫn ôm thi thể của Tạ Uyển về núi, hắn cởi giá y trên người Tạ Uyển ra, thay xiêm y mới cho nàng, xiêm y này là Thẩm Yến mới mua về.
Thẩm Yến nhìn chằm chằm bộ xiêm y rộng hơn thân thể nhỏ bé của Tạ Uyển nhiều, hắn chợt áy náy, vẻ mặt cũng cực kỳ ảm đạm.
Hắn không biết gì về Tạ Uyển cả.
Ngay cả số đo xiêm y của nàng hắn cũng không biết, hắn không biết gì về Tạ Uyển hết!
Bích Đồng ở bên cạnh dè dặt nói: “Công tử, phu nhân đã... nhiều ngày rồi, xiêm y không vừa cũng là bình thường.”
Thẩm Yến tự trách mình mãi.
Hắn chăm chú nhìn Tạ Uyển, nhìn lâu đến mức xuất hiện ảo giác, hắn nhìn thấy Tạ Uyển dịu dàng cười với hắn, “Sư phụ.”
Thẩm Yến lấy tay vỗ nhẹ hai má Tạ Uyển.
Hắn cúi đầu, hôn Tạ Uyển một cái, hôn lên xương trắng đã lộ ra, rõ ràng chúng đã đông cứng lạnh như băng, nhưng Thẩm Yến lại cảm thấy thật ấm áp, khó có thể miêu tả được cảm giác thỏa mãn trong lòng.
Bích Đồng nhìn mà nước mắt tuôn rơi.
“Công tử, phu nhân cũng hy vọng được chôn cất bình an ạ.”
Thẩm Yến nói: “Ta biết.” Ta chỉ muốn nhìn nàng ấy thêm vài lần thôi.
Khi Thẩm Yến đặt Tạ Uyển vào trong quan tài một lần nữa, hắn nhìn thấy con của bọn họ đã hóa thành một đống xương trắng. Thẩm Yến khổ sở đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt sưng đỏ như quả óc chó, tim như bị ngân châm đâm vỡ nát.
Những chuyện thương tâm máu chảy đầm đìa vốn đã được cất giấu sâu dưới đáy lòng nay lại bị khui ra một lần nữa.
Ba tháng ngắn ngủi, thê tử của hắn, con của hắn, còn có phụ mẫu của hắn lần lượt rời đi, trên đời chỉ còn lại mình Thẩm Yến không người thân.
…
Sau khi đánh một trận với Ma giáo xong, Thẩm Yến không nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, nay hắn lại liều mạng so chiêu với Tần Mộc Viễn, sức khỏe của Thẩm Yến dần dần xuống dốc. Kỳ thật, thân là đại phu, Thẩm Yến tự hiểu rõ tình trạng của mình.
Chỉ là hắn không muốn chữa cho bản thân, không rõ là muốn trừng phạt mình hay là chuộc tội, bây giờ Thẩm Yến chỉ còn sống với ý niệm trong đầu là hoàn thành chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện, sau đó tái tục tiền duyên với A Uyển ở kiếp sau.
Thẩm Yến muốn làm cái gì, Bích Đồng đều biết, Thẩm Yến cũng không giấu giếm Bích Đồng. Người được Tạ Uyển tín nhiệm khi còn sống, Thẩm Yến cũng tín nhiệm.
Khi Bích Đồng biết Thẩm Yến muốn làm cái gì thì cực kỳ chấn động.
Nàng lắp bắp hỏi: “Thật... thật sự... có thể tái... tái tục tiền duyên ư?”
“Ừ.”
Bích Đồng rất nhanh liền phát hiện có điều không thích hợp, “Nhưng phu nhân đã rời nhân thế lâu như vậy, mà công tử còn rất nhiều việc thiện chưa làm xong. Chờ công tử làm xong, không phải phu nhân đã đầu thai được nhiều năm rồi sao?”
Kỳ thật Thẩm Yến cũng có nghĩ tới vấn đề này, nhưng Đại trưởng lão từng nói với hắn, hiện giờ hồn phách của Tạ Uyển còn ở Địa phủ, ít nhất ba mươi năm nữa cũng chưa tới lượt nàng đầu thai.
Thẩm Yến cực kỳ đau lòng khi nghĩ đến Tạ Uyển phải chờ đợi một mình dưới Địa phủ nhiều năm như vậy. Hắn đành phải tăng tốc làm việc thiện để sớm được xuống đó với nàng.
…
Thẩm Yến không nghĩ tới Tần Mộc Viễn lại khó đối phó như vậy.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, Tần Mộc Viễn liền theo dõi Thẩm Yến. Mỗi khi Thẩm Yến giúp một người, thì giữa đường, Tần Mộc Viễn hoặc người của Tần Mộc Viễn sẽ đến phá, nên tiến trình vốn là mỗi ngày hơn mười việc thiện kéo thành mỗi ngày vài việc, thậm chí có ngày đôi khi một việc cũng không làm xong.
Tần Mộc Viễn luôn nhìn Thẩm Yến bằng vẻ mặt oán hận.
“Mày không biết quý trọng A Uyển, kiếp sau mày cũng đừng mong có cơ hội này, tao sẽ cầm chặt tay nàng khi nàng vừa sinh ra, sẽ chiếm hết ánh mắt của nàng, sẽ không cho mày có chỗ đặt chân vào lòng của nàng nữa.”
Thẩm Yến không muốn xuất hiện cùng một chỗ với Tần Mộc Viễn.
Hắn đành chăm chỉ tập luyện ám khí, khi Tần Mộc Viễn đến phá thì cho hắn một mũi ám khí, hoặc là một lần gây mê. Thẩm Yến biết trong khi làm việc thiện thì tuyệt đối không được giết người, nếu không sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nên Thẩm Yến luôn cách Tần Mộc Viễn xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Nhưng Tần Mộc Viễn luôn luôn theo dõi Thẩm Yến, vào Trung thu năm thứ hai sau khi Tạ Uyển rời đi, hắn chuyển lên núi, tạo một gian nhà trúc cạnh nhà của Thẩm Yến, cũng trộng một cây đào, còn lập mộ chôn quần áo và di vật nữa.
Thẩm Yến thấy vậy nhưng không nói gì.
Trải qua mấy ngày nay, Thẩm Yến đã hiểu được một chuyện, Tần Mộc Viễn quá điên khùng, so đo với hắn cũng chỉ lãng phí thời gian của mình, nên Thẩm Yến lựa chọn cách nhìn như không thấy.
Tạ Uyển rời đi được mùa thu thứ mười, Thẩm Yến đã hoàn thành bốn vạn việc thiện. Khi ấy Thẩm Yến bốn mươi tuổi, bởi vì bệnh tật quấn thân nên Thẩm Yến già rất nhanh, hơn nữa quần áo còn lôi thôi lếch thếch, nên Thẩm Yến mới bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn như một ông lão đã bước nửa bước vào quan tài.
Trung thu năm nay, Thẩm Yến nhớ Tạ Uyển vô cùng.
Mười năm qua, ngày qua ngày làm việc thiện không làm hao mòn ý chí của Thẩm Yến, mà còn làm Thẩm Yến nhớ tới Tạ Uyển nhiều hơn. Hôm nay, hắn vẫn chưa đi ra ngoài làm việc thiện, mà ở trong bếp làm đồ ăn Trung thu —— bánh ngọt hình tròn, củ ấu chín, quả hồng, quế tương.
Thẩm Yến trải từng món ra trước mộ Tạ Uyển.
Hắn nói với Tạ Uyển: “A Uyển, kiếp sau ta sẽ làm đồ ăn ngon cho nàng mỗi ngày.”
“Nàng muốn ăn cái gì, ta đều làm cho nàng.”
Thẩm Yến ăn một nửa, nửa còn lại hắn lấy lửa đốt. Hắn nói: “Bích Đồng nói nàng thích ăn ngọt nên ta đặc biệt cho thêm nhiều đường.” Thẩm Yến bỗng nhiên cười thành tiếng, “Cũng không biết răng của con đã mọc chưa, sợ là không ăn được những món này.”
Nói xong, mũi của Thẩm Yến bắt đầu cay cay.
Hình như người đến tuổi trung niên thì cảm xúc đặc biệt khó khống chế. Thẩm Yến cảm thấy mình là thiên hạ đệ nhất đầu đất, lúc nên quý trọng thì không quý trọng, khi người chết rồi mới bắt đầu liều mạng muốn giữ lại thì người đã hóa thành tro.
…
Năm Thẩm Yến năm mươi tuổi, hắn còn thiếu một vạn năm ngàn việc thiện.
Một năm ấy, toàn bộ Nam triều bạo phát một trận ôn dịch, phạm vi mắc bệnh trên diện rộng, ước chừng có hơn hai vạn người bị ôn dịch, toàn bộ Nam triều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Yến biết đây là cơ hội tốt.
Hắn một mình tiến vào khu ôn dịch nặng, điều tra rõ nơi phát sinh ôn dịch, hắn dốc hết gia tài chữa bệnh miễn phí cho những người bị ôn dịch, bên người chỉ mang theo mỗi linh bài của Tạ Uyển. Mỗi khi trị một người, Thẩm Yến đều nói với người bệnh:
“Đây là thê tử của ta, Tạ Uyển.”
Trong trận ôn dịch đó, Thẩm Yến cứu chữa vô số người, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện vừa vặn đạt tới.
Hết đợt ôn dịch, do từng ngày từng ngày cứu chữa người bệnh nên tinh thần hắn đã hao tổn nặng, sức khoẻ cũng bị tổn thương nhiều, Thẩm Yến vốn đã bước nửa bước vào quan tài, lúc này cũng chỉ còn lại hơi tàn.
Thẩm Yến ôm linh bài của Tạ Uyển được nâng về phòng nhỏ trên núi.
Ngày hồi quang phản chiếu[3], Thẩm Yến tự mình lấy nước rửa mặt chải đầu một phen, còn đặc biệt dùng đậu đen và dấm chua để nhuộm đen lại đầu đầy tóc bạc. Mặc áo bào cuối cùng Tạ Uyển đã làm cho hắn khi nàng còn sống, Thẩm Yến hơi thấp thỏm hỏi:
“Bích Đồng, A Uyển có chê ta già hay không?”
[3] Hồi quang phản chiếu: xuất phát từ Phật giáo, ý chỉ người sắp chết bỗng nhiên có chút tinh thần hưng phấn.
Bích Đồng vừa rơi lệ vừa lắc đầu cười, “Sẽ không, trong mắt phu nhân, công tử vĩnh viễn là thiên hạ Vô Song.”
Thẩm Yến đứng dậy.
Bích Đồng nói: “Công tử, chờ ngài đi rồi, tôi sẽ chôn ngài cùng một chỗ với phu nhân.”
Thẩm Yến nói: “Không cần.”
Hắn ra khỏi phòng nhỏ, tự mình xúc mở mộ của Tạ Uyển, Bích Đồng muốn giúp thì bị Thẩm Yến ngăn lại. Hắn đào từng chút từng chút một, đến khi nhìn thấy quan tài, hắn mới ngừng tay.
Hắn cạy mở quan tài, bên trong chỉ còn một đống xương trắng.
Thẩm Yến nằm vào, ôm Tạ Uyển và xương cốt của con gái, nói với Bích Đồng: “Đậy quan tài lại đi.”
Bích Đồng không có dị nghị gì, những năm qua, sự khổ cực và si mê của công tử, nàng đều đã nhìn thấy, rất nhanh thôi công tử có thể đoàn tụ với phu nhân rồi.
Bích Đồng khép quan tài lại, nàng nhẹ giọng nói: “Công tử đi bình an.”
Khi cây đinh cuối cùng vừa đóng vào quan tài, thì Thẩm Yến cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
A Uyển, ta đến rồi đây.
Chương 36
Sau khi rời khỏi phủ Thái tử, ta cũng không trở về Tây Lăng vương phủ, mà lén lút tới phủ đệ của huynh trưởng. Trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn, tuy nói cha mẹ và huynh trưởng cũng không muốn ta biết nhiều, nhưng với tình hình hiện nay, thì chỉ hơi đi nhầm một bước sẽ rơi vào cảnh vực sâu vạn trượng, ta không đoán được hành động tiếp theo của người nhà, sẽ không biết phải đấu với Tư Mã Cẩn Du như thế nào.
Thay vì tự suy đoán, chẳng bằng đi hỏi huynh trưởng để hiểu rõ còn hơn.
Hạ nhân trong phủ nói cho ta biết huynh trưởng đang ở Thư phòng.
Gần đến Thư phòng, ta không cho Bích Dung đi theo, dù sao có một số việc nàng biết được càng ít thì càng tốt. Huynh trưởng đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm bút lông sói, cũng không biết đang viết cái gì.
Ta gọi “Huynh trưởng”.
Huynh ấy đặt bút lông sói trong tay xuống, mỉm cười nhìn ta, “Sao muội lại đến đây?”
Ta vào thẳng vấn đề: “Muội có lời muốn nói với huynh trưởng.” Cạnh bàn có một cái đôn khắc nhiều hoa văn màu xanh, ta ngồi lên, nhìn vào mắt huynh trưởng, nghiêm túc hỏi: “Xin huynh trưởng hãy nói thật cho muội biết, cha tính sẽ làm gì tiếp theo?”
Huynh trưởng ngạc nhiên.
Ta nói: “Muội đã đi vào mật đạo, cũng đã thấy Tam hoàng tử, và cũng đã biết dã tâm của cha rồi.”
Sắc mặt của huynh trưởng đột nhiên thay đổi, ánh mắt sáng lên nhìn ta hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng:
“Người chúng ta muốn giấu nhất chính là muội, không ngờ muội vẫn biết được.”
Ta hỏi: “Cha tính sẽ làm gì tiếp theo?”
Huynh trưởng nói: “Thế lực của Tam hoàng tử và Thái tử vẫn luôn ngang nhau, qua vụ án tham ô lần trước, Thái tử bị tổn thất không ít nhân lực và tiền bạc, nhưng cũng chưa bị tổn thương đến gốc rễ, muội có biết vì sao không?”
Ta lắc đầu.
“Bởi vì đương kim Hoàng hậu.” Huynh trưởng nói: “A Uyển chắc cũng biết Nam triều chúng ta có tứ đại thế gia danh môn, trong đó lại lấy Vương gia cầm đầu, mà Hoàng hậu lại xuất thân từ Vương gia. Nếu muốn lật đổ Thái tử, thì nhất định phải lật đổ Vương gia trước.”
Ta hỏi: “Cha với huynh trưởng tính lật đổ như thế nào?”
Huynh trưởng khẽ cười: “Muội có biết vi huynh giỏi cái gì nhất không?”
Huynh trưởng giỏi nhất...
Ta lập tức nhìn vào trang giấy trên bàn, giấy trắng mực đen, quả nhiên là chữ viết của huynh trưởng. Ta giật mình một cái, hỏi:
“Huynh trưởng đang bắt chước chữ viết của ai?”
“Vương thượng thư Vương Nhân Phổ.” Huynh trưởng lại cầm cây bút lông sói lên, chấm mực rồi nhấc lên viết đầy trang giấy trắng. Lát sau mới đặt bút xuống, thổi nhẹ trang giấy, đợi mực khô, rồi đưa cho ta. Ta cúi đầu nhìn, giọng của huynh trưởng cũng vang lên.
“Mấy ngày nữa, sứ thần Bắc triều sẽ đi sứ sang triều chúng ta, lúc đó là thời cơ tốt để vu oan giá họa.”
Ta ngẩng đầu, hỏi: “Muội cần làm cái gì?”
“Muội không cần làm cái gì cả, mọi chuyện đã có huynh và cha mẹ lo.” Huynh trưởng hơi ngừng lại, ánh mắt đảo qua khóe môi của ta, mày liền nhăn lại, “Chuyện gì vậy?”
Ta kể rõ cho huynh trưởng nghe.
Huynh trưởng nghe xong, lo lắng nói: “Về phủ nhớ bôi thuốc, đừng để sư phụ muội thấy.”
Ta hơi thắc mắc, Thẩm Hoành nhìn thấy thì sao chứ? Ta mở to mắt, hỏi: “Sao không thể để sư phụ thấy?”
Huynh trưởng cười gượng, trên mặt hình như hơi xấu hổ, một hồi lâu sau, huynh trưởng mới nói:
“Không có gì, là huynh trưởng nghĩ nhiều rồi.”
…
Ta cũng không để ý lời này của huynh trưởng, lúc về Vương phủ cũng là lúc dùng bữa tối. Qua nói với mẹ một tiếng ta đã trở về, rồi thong thả về viện của mình.
Ta còn chưa vào viện, đã ngửi thấy mùi Cà tím kho thịt.
Bích Dung cười nói bên cạnh ta: “Chắc chắn Thẩm công tử lại nấu món Quận chúa thích rồi.”
Hôm nay ta ngồi ở chỗ Tư Mã Cẩn Du cũng lâu, có thể nói trong bụng chưa có một giọt nước một miếng ăn, nay mùi đồ ăn thơm phức vừa bay vào mũi, làm ta không nhịn được mà bước nhanh hơn.
Quả nhiên, vừa vào phòng đã thấy trên bàn đặt đầy thức ăn. Thẩm Hoành mỉm cười nghênh đón, hai tay rất tự nhiên đặt lên vai ta, hắn vừa cởi áo choàng trên người ta vừa nói:
“Ta đoán A Uyển sẽ về vào tầm này, nên đã nấu vài món ăn gia đình thông thường, chắc con cũng đói bụng rồi. Lê Tâm, bưng nước tới cho Quận chúa rửa tay...”
Bỗng dưng, Thẩm Hoành thay đổi sắc mặt, ánh mắt dính chặt lên khóe môi của ta.
Ta vô ý thức xoa khóe môi, oán giận nói: “Hôm nay ở phủ Thái tử, bị Thái tử hôn một cái.” Nhớ lại mùi vị đó, ta nhíu mày lại, “Mùi vị không tốt lắm, hắn uống rượu mạnh con không thích nhất.”
Ta sờ sờ cằm, lại nói: “Có lẽ lần sau Thái tử uống rượu trái cây thì mùi vị sẽ tốt hơn.”
Chân mày Thẩm Hoành nhíu lại như dãy núi. Hắn không nói tiếng nào mà lập tức vòng qua người ta, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi viện của ta. Ta thấy kỳ lạ, liền hỏi:
“Lê Tâm, sư phụ bị sao vậy?”
Trên mặt Lê Tâm cũng hiện nét xấu hổ giống huynh trưởng, nàng cũng cười gượng.
“Lê... Lê Tâm cũng không biết ạ.”
Ta nhìn Bích Dung, Bích Dung cũng cười gượng một tiếng, “Nô tỳ cũng không biết ạ.”
Trong bụng Quận chúa có thể chống thuyền[1], đồ ăn ngon trước mặt, ta cũng không thèm so đo với bọn họ nữa, mông vừa dán lên đôn, ta đã bắt đầu dùng bữa tối. Sau khi ta uống được hai chén canh thì Thẩm Hoành lại trở lại, vẻ mặt của hắn như lúc ban đầu, nhưng trong tay lại có thêm một bình sứ nhỏ tinh xảo.
[1] Mượn từ câu “Bụng Tể tướng có thể chống thuyền”: mang hàm ý có thể bao dung người khác, có thể dễ dàng tha thứ, không so đo một ít chuyện vặt không đáng kể.
Hắn ngồi xuống cạnh ta, “Vừa mới trở về lấy thuốc, chờ con ăn xong ta sẽ bôi thuốc cho con.” Ánh mắt của hắn vừa dừng trên khoé môi của ta thì lóe lên, “Không bôi thuốc sẽ đau vài ngày đó.”
Thì ra Thẩm Hoành trở về lấy thuốc. Ta cười nói: “Con còn tưởng sư phụ giận rồi cơ.”
Thẩm Hoành mím môi, nói rất nhanh, “Không có.”
Ta nói: “Con biết mà, chút chuyện nhỏ ấy đâu đáng để giận. Vả lại sư phụ cũng từng nói, chuyện hôn môi ngoại trừ sư phụ, còn có thể làm với phu quân...” Lê Tâm và Bích Dung ho mạnh thành tiếng, ta liếc các nàng một cái, hai người vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thẩm Hoành thẹn đỏ mặt, nói: “Hồi nãy đi vội làm rơi thuốc. Bích Dung Lê Tâm, các ngươi qua viện của ta tìm thử xem. Nếu tìm không được thì hỏi A Thanh, hắn biết đó.”
Bích Dung và Lê Tâm vội vàng “Dạ” rồi chạy ra ngoài rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ta với Thẩm Hoành.
Ta tiếp tục nói chuyện đang nói, “Ừm, thật ra con đang là Chuẩn thái tử phi, cũng có thể xem là thê tử của Thái tử.” Giờ phút này, ta lại thấy hơi may mắn vì cha muốn làm phản. Nếu không, chẳng phải ta sẽ thành Thái tử phi luôn? Nghĩ đến sau này phải cá nước thân mật với Tư Mã Cẩn Du làm ta không kìm được mà run hết cả người.
Thẩm Hoành phản bác, nghiêm túc nói với ta: “Không phải. Chỉ có bái đường động phòng mới được gọi là phu thê.”
Ta gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm sau tỉnh dậy, Bích Dung và Lê Tâm hầu ta rửa mặt chải đầu, Lê Tâm cười nói:
“Quận chúa, sáng hôm nay toàn thành Kiến Khang đều đang bàn chuyện Thái tử bị ám sát đêm qua đó.”
Ta vừa nghe thì hơi kinh ngạc.
“Bị ám sát thế nào?”
Lê Tâm kích động nói: “Kỳ thật cũng không hẳn là ám sát, nghe nói đêm qua có nhân sĩ giang hồ võ công cao cường uống say không cẩn thận vào nhầm phủ Thái tử, vừa khéo xông vào phòng ngủ của Thái tử điện hạ, rồi đánh Thái tử điện hạ một trận. Thái tử điện hạ tức giận lôi tùy tùng gác đêm ra đánh mấy chục trượng, bây giờ vẫn còn dán trên Hoàng bảng đó.”
Phủ Thái tử canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể xâm nhập. Trừ phi võ công cao đến cực đỉnh mới có thể vào phủ Thái tử như đi dạo trong sân vắng nhà mình. Lại còn vừa khéo xông vào phòng ngủ của Tư Mã Cẩn Du, ta đoán chắc Tư Mã Cẩn Du đã đắc tội người nào rồi, nên mới bị người ta đánh cho một trận. Nghĩ đến việc Tư Mã Cẩn Du bị người đánh, làm ta hơi mừng thầm trong lòng.
Ai bảo ngươi bắt nạt ta, nên đêm qua mới gặp báo ứng.
Trong lòng ta sảng khoái, rửa mặt chải đầu rồi qua thỉnh an cha mẹ. Khi rời khỏi viện thì gặp A Thanh đang cầm chậu gỗ. Mùi rượu nồng nặc bay tới, làm ta vội nhíu mày lại.
Lê Tâm bịt mũi hỏi: “A Thanh, tối qua ông uống rượu hả?”
A Thanh cuống quít lắc đầu, nói: “Không phải tôi không phải tôi, đây là y phục của Thẩm công tử.”
Lê Tâm nói: “Ông lừa ai đấy, Thẩm công tử sao có thể mặc y phục như vậy chứ?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian